|
 |
Kỷ niệm 200 năm sinh Phơ-rê-đê-rích Sô-panh (Frédéric Chopin)
(22-02-1810 – 17-10-1849) |
|
|
 |
Frédéric Chopin, nhà soạn nhạc người Ba Lan, nghệ sĩ piano thiên tài,
là một trong những bậc thầy của âm nhạc trữ tình. Ông sinh ngày
22-02-1810 tại làng Żelazowa Wola (Ba Lan) dưới tên Fryderyk
Franciszek Chopin. Bố ông là Mikołaj Chopin - người Pháp xa xứ. Mẹ ông
là Tekla Justyna Krzyzanowska - người Ba Lan.
Tài năng của Chopin nảy nở từ rất sớm. Khi mới 7 tuổi, Chopin đã là
tác giả của 2 bản Polonaise cung Sol thứ và cung Si giáng trưởng. Năm
20 tuổi, vào ngày 02-11-1830, ông rời Warsawa đến Áo, với dự định đi
tiếp sang Ý. Nhưng 7 ngày sau, cuộc Nổi dậy Tháng 11 ở Ba Lan bùng nổ
và tiếp đến bùng nổ ở Nga, đã làm cho Chopin cũng như nhiều người khác
phải rời bỏ tổ quốc Ba Lan. Mùa Thu năm 1831, ông đến Paris (Pháp). Ở
Paris, ông chọn nghề chơi và dạy đàn cùng lúc soạn nhạc.

Cả cuộc đời, sức khoẻ ông không được tốt. Ông mất vào sáng ngày
17-10-1849 tại Paris do bệnh lao phổi, thọ 39 tuổi. Nhân kỷ niệm 200
năm ngày sinh của ông, ngày 22-02-2010, Bộ Thông tin và Truyền thông
phát hành bộ tem "Kỷ
niệm 200 năm sinh Phơ-rê-đê-rích Sô-panh (Frédéric Chopin) (22-02-1810
– 17-10-1849)" gồm 1
mẫu, giá mặt 2.000 đ.
Bộ tem thể hiện chân dung Chopin và hình ảnh bản nhạc Ballade số 1 nổi
tiếng của ông trên nền cây đàn piano cách điệu kết hợp với con số 200
tạo nên thể thống nhất cho toàn bộ mẫu tem.
Làm quen với piano từ lúc 4 tuổi,
Chopin viết bản Polonaise in G minor năm ông tuổi 7 tuổi. Năm 1825,
Chopin được chiêu sinh vào nhạc viện Warsaw, kỹ thuật chơi piano bậc
thầy của Chopin đã được định hình. Chưa được công nhận tại Ba Lan,
nhưng người nhạc sỹ trẻ tuổi văn hoá và thanh lịch, người mang vẻ mặt
xanh xao và một bầu không khí sầu muộn đã ngay lập tức được chấp nhận
bởi phong cách Pháp. Ông đã chọn ở lại đây để rồi đạt được những thành
công ngoài sức tưởng tượng với sự giàu có lạ thường và khả năng khuấy
động cuộc sống âm nhạc ở thủ đô của Pháp. Tháng 12 năm 1836, ông gặp
George Sand, người phụ nữ đã làm thay đổi cuộc đời ông. Và mười năm
sau đó là thời gian Chopin đã đạt đến đỉnh cao của sáng tạo với tư
cách một nhạc sỹ.
Ông đã để lại những kiệt tác nghệ thuật như như bản Ballade số 3 và số
4 (1841 và 1842), bản Nocture, Op.48 (1841 – 1842), ba bản Polonaise
Op.44, 53 và 61 (1840 – 1846), bản Scherzo, Op.54 (1843 – 1844), bản
Fantasia in F minor, Op.49 (1841) và bản Berceuse, Op.57 (1843) cùng
các bản Ballade số 2, Op.38 đề tặng Schumann năm 1840, bản Mazurka,
Op.33 và Op.41, bản Nocturne, Op.37, bản Polonaise, Op. 40, và hơn hết
là tuyển chọn của 24 Préludes, Op.28. Những Etudes Op.10 là đặc biệt
quan trọng vì trong các gam được chia nhỏ, Chopin đã mở rộng kỹ thuật
và nguồn tài nguyên đáng quý của piano ở thời điểm mà nhạc cụ này đã
trải qua một số thay đổi quan trọng. Nhạc sĩ người Đức Mendelssohn
từng thốt lên: "Chopin là cả một lò lửa. Ông nung chảy tất cả những gì
mà cuộc sống ban cho. Và ông ấy rút ra từ đó kho báu hết sức quý giá".
Những vũ khúc thôn dã của quê mẹ Ba Lan, đã thấm vào Chopin làm nên
một thiên tài âm nhạc thuần khiết, đôn hậu, mãnh liệt mà da diết. Ông
được coi là nhà thơ của cây đàn piano với những bản polonaise, marzuka
và etude bất hủ.
Frederic Chopin: Bản tình ca ngọt ngào trong cuộc đời ngắn ngủi
Mùa thu năm 1849, trước khi trút hơi thở cuối cùng người nhạc sĩ ấy đã
khẩn cầu: Hãy mang trái tim tôi trở về với Tổ quốc! Và hãy rải lên nắp
áo quan nắm đất của đất nước Ba Lan mà tôi đã giữ gìn như bảo vật suốt
20 năm trời xa xứ... Đó là ý nguyện cuối cùng của nhạc sĩ thiên tài
Frederic Chopin - người được thế giới biết đến là nghệ sĩ biểu diễn,
nhà soạn nhạc vĩ đại cho đàn piano.
Vì sao Tổ quốc lại trở thành nỗi niềm day dứt khôn nguôi trong trái
tim người nghệ sĩ piano lừng danh thế giới này? Một số nhạc sĩ thiên
tài đã từng sống xa Tổ quốc, như Mozart, Beethoven, Schubert... đều có
chung nỗi buồn xa xứ. Song, không một ai trong số họ, niềm vương vấn
với quê mẹ lại sâu nặng như ở Chopin.
Tạm biệt quê nhà năm 20 tuổi, cho đến cuối cuộc đời, vì nhiều lý do
khác nhau, Chopin không có cơ hội một lần quay trở lại. Ngay cả thân
xác ông cũng nằm lại chốn quê người. Phải mấy chục năm sau, trái tim
của người nghệ sĩ mới được yên nghỉ vĩnh hằng nơi Tổ quốc! Trái tim đó
hiện được lưu giữ tại nhà thờ Thánh Thập Tự tại thủ đô Warsaw.
Hầu hết các thiên tài âm nhạc thế giới đều gắn bó và thành danh với
cây đàn piano - cây đàn được suy tôn là "ông vua của các loại nhạc cụ".
Đầu tiên là trình diễn đàn piano, sau đến là sáng tác các nhạc phẩm
cho loại đàn này. Riêng đối với Chopin, từ khi còn là cậu bé lên 2
tuổi, đã có thể ngồi bên chân mẹ hàng giờ liền để nghe âm thanh thánh
thót của những phím đàn dưới đôi bàn tay người mẹ.
Người mẹ của Chopin tuy không phải là nghệ sĩ biểu diễn, song không
thể không ngồi trước cây đàn piano mỗi tối, sau khi đã làm xong mọi
việc thuộc thiên chức của người mẹ. Bà là người Ba Lan, xuất thân từ
dòng dõi quý tộc, biết chơi đàn, biết hát những bài dân ca Ba Lan,
thích nhảy múa, có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời và sự nghiệp âm nhạc
của Chopin.
Khi 6 tuổi, một đêm không ngủ, cậu bé Chopin đã lén vào phòng của mẹ
để đụng tay vào những phím đàn. Lên 7 tuổi, cậu bé đã có thể công bố
nhạc khúc đầu tay "Vũ khúc Ba Lan" nổi tiếng toàn thế giới. 8 tuổi
Chopin đã diễn tấu trước công chúng bản Concerto viết cho piano của
Adalbart Gyrowetz và bắt đầu viết được những bản Polonaises, Mazurka
và một bản Waltzes. 15 tuổi nhạc sĩ xuất bản điệp khúc viết cho Piano
(Rondo for Piano)...
Chopin may mắn được sinh ra và lớn lên trên đất nước Ba Lan, quê hương
của nhiều thể loại âm nhạc, Opera, nhạc đường phố, nhạc trong nhà...
Đâu đâu cũng có thể thưởng thức những ca khúc Arian và Roman, các điệu
Polonaises và Waltzes. Rất nhiều người biết chơi piano, violon, anpha...
Nơi đây có nhiều điệu nhảy tưng bừng, mà mỗi khi bước lên sàn, người
đàn ông thì hùng dũng gõ vang gót giày còn các cô gái thì lướt đi uyển
chuyển như gió, như mây. Cậu bé Chopin như bị thôi miên bởi tất cả
những thứ được coi là "vàng ròng" đó. Mới 15 tuổi đầu, Chopin đã đi
đến tận các ngang cùng ngõ hẻm của các làng quê Ba Lan, để đắm mình
trong các điệu dân ca, dân vũ.
Cậu bé phát hiện ra rằng, các bản Mazurka chứa đựng một nỗi buồn mêng
mang không thể diễn đạt bằng lời, nhưng lại được bộc lộ một cách giản
dị trong âm điệu của cây đàn. Âm nhạc dân gian Ba Lan, đặc biệt là âm
nhạc của các loại vũ khúc đã làm rung động tâm hồn non nớt của Chopin,
là cội nguồn của những giai điệu đẹp như thơ mà ông sáng tác sau này.
Có thể nói, trong cuộc đời lao động nghệ thuật 52 bản Mazurka do ông
sáng tác chính là tình yêu quê hương đất nước và khát vọng tự do mà
nhạc sĩ đã gửi gắm. Những nhạc khúc ấy của Chopin được công chúng Ba
Lan nhìn nhận là một vốn quý của dân tộc.
Cùng với nguồn cảm hứng bất tận là tình yêu Tổ quốc, tình yêu đôi lứa
cũng đem lại cho Chopin những cảm xúc dạt dào, đưa sự nghiệp âm nhạc
của Chopin lên đỉnh cao.
Theo một số nhà nghiên cứu tiểu sử, Chopin đã từng yêu ba người phụ nữ.
Mối tình đầu với Conxtanxia- một cô gái Ba Lan, có giọng hát hay như
chim họa mi, học chung trường khi Chopin còn ở quê nhà. Cô "đã bước
vào cuộc đời anh như người chủ bước vào căn nhà bỏ không để ở lại đó
thật lâu dài, vĩnh viễn".
Song, xung quanh Conxtanxia có rất nhiều chàng trai quý tộc săn đón,
còn Chopin thì e dè, mặc cảm, non nớt nên đã để mối tình đầu đi qua.
Nhưng dư vị ngọt ngào của mối tình đầu đã khiến trái tim Chopin đóng
kín một thời gian dài.
Mùa hè năm 1835, tại Dresden, Chopin đã gặp gỡ và yêu một cô gái thứ
hai cũng người Ba Lan. Đó là Maria, một cô gái thuộc đẳng cấp thượng
lưu, năm ấy 16 tuổi. Do người thân của cô hết sức bảo thủ trong quan
niệm "môn đăng hộ đối" nên dù hai người đã từng làm lễ đính hôn nhưng
rốt cuộc mối tình này cũng kết thúc.
Năm 28 tuổi, trong khi chưa chấm dứt hẳn quan hệ với Maria nhưng qua
sự giới thiệu của bạn bè, Chopin quen biết với nữ văn sĩ Aurore Dupin,
còn gọi là quý bà Dudenvant. Aurore Dupin là một người rất nổi tiếng ở
Paris, hơn Chopin sáu tuổi, có hai con với người chồng cũ. Cô là tác
giả của một số cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất ở Paris lúc đó, lại là
người có nhan sắc, có tài sản, có những quan niệm mới mẻ về tình yêu
và hạnh phúc.
Trong các tiểu thuyết của mình, Dupin cổ súy cho tư tưởng giải phóng
phụ nữ khỏi những định kiến hẹp hòi của xã hội đương thời. Sau khi ly
dị, Dupin đã từng yêu một nhà thơ nổi tiếng, song vì không chấp nhận
làm "nô lệ" cho người đó, nên cuối cùng tình cảm của họ cũng kết thúc.
Khi được giới thiệu với Chopin, dẫu nghe người ta đồn rằng anh đã làm
lễ đính hôn với Maria, song Aurore Dupin vẫn quyết tâm chinh phục bằng
được người nhạc sĩ cô hằng ngưỡng mộ. Aurore Dupin cho rằng, mối tình
với Chopin là "mối tình cao thượng, lớn lao, khó hiểu, làm lu mờ tất
cả những chuyện đã qua. Và nếu như chẳng may chết đi trước cuộc gặp gỡ
với Chopin thì toàn bộ cuộc đời sẽ chẳng có giá trị gì...".
Sau nhiều lần gặp gỡ, Chopin vẫn tỏ ra hờ hững, vì giữa hai người có
quá nhiều khác biệt, vì những lời đồn đại xung quanh phẩm hạnh và tính
cách của Dupin. Chopin cảm thấy Dupin như "con hạc đứng giữa bầy gà,
khi nói chuyện thì như mụ phù thủy Delphi trong đền thờ thần
Apollo"... Nhưng dần dần, do những nỗ lực từ phía Dupin, định kiến
được xóa bỏ.
Trong một lá thư dài gửi Chopin, Aurore Dupin thẳng thắn bày tỏ tình
cảm của mình: "Tôi không muốn giành giật của bất kỳ ai một cái gì hết...
Tôi muốn trở thành một niềm vui hiếm hoi và mãnh liệt, muốn có mặt
trong đời anh, dẫu bên cạnh một phụ nữ khác, muốn làm anh tin rằng,
nhiều lúc có thể phân đôi thân mình khi không thể toàn vẹn được".
Đã có lần, Dupin phủ phục dưới chân Chopin, năn nỉ: "Nếu không từ bỏ
được Maria thì cũng đừng cự tuyệt tôi!". Cuối cùng thì Chopin đoạn
tuyệt hẳn với Maria, chuyển đến sống chung của Dupin và hai đứa con
của nàng từ mùa thu năm 1838.
Khi Chopin bị viêm phổi, Dupin theo ông đi xuống miền Nam nước Pháp để
tránh mùa đông giá rét. Suốt sáu tháng trên đảo Majorka, Dupin không
khi nào rời khỏi giường bệnh. Chopin cảm thấy rất hạnh phúc, như "không
phải sống trên mặt đất mà là đang sống trong thế giới thần tiên, có
mây mù bao quanh, có mùi thơm ngào ngạt..".
Chín năm sống trong tình yêu ngọt ngào - một quãng thời gian không quá
ít ỏi trong cuộc đời ngắn ngủi của nhà nhạc sĩ thiên tài, đã đưa
Chopin lên đỉnh cao của thành công. Ông chuyên tâm vào việc sáng tác,
và hầu hết những kiệt tác: "Khúc tự sự số 2, số 3, số 4"; "Khúc hòa
tấu B giáng minor", "Khúc ảo tưởng F minor", "Vũ khúc ảo tưởng Ba Lan",
"Vũ khúc Mazurka" kiệt xuất và một số dạ khúc khác được sáng tác trong
thời gian này.
Chopin từng cho rằng, tình yêu như một cái giếng nghệ thuật, khi đào
thấy miệng giếng, nguồn cảm hứng sẽ trào dâng.
Nhưng buồn thay, do cá tính của hai người quá khác biệt, tuy vẫn còn
rất yêu, cuối cùng Dupin chia tay với Chopin khi ông đang ốm thập tử
nhất sinh. Sự ra đi của Dupin đã lấy đi hết cảm hứng, sinh lực, khiến
Chopin gần như chấm dứt sự nghiệp sáng tác. Thế mới biết, "Nữ thần
Tình yêu" luôn là chúa tể của tất cả các thần linh mà giới nghệ sĩ
hằng thờ phụng.
Chopin từng buồn bã thú nhận: "Nghệ thuật của tôi đi về đâu rồi? Lòng
dạ của tôi ở đâu? Tôi đã tiêu hao nó vào đâu rồi? Tôi gần như không
còn nhớ được tiếng hát quê hương của mình ra sao nữa!".
Cũng may mà trong chín năm sống chung với Dupin, Chopin đã kịp mang
tiết tấu, giai điệu của dân tộc Ba Lan đưa vào truyền thống âm nhạc
châu Âu, sáng tạo ra một thứ âm nhạc Ba Lan mang ý nghĩa quốc tế, đồng
thời nêu lên một mẫu mực cho âm nhạc dân tộc về sau.
Âm nhạc của Chopin, từ những nhạc khúc mở đầu, những dạ khúc, những vũ
khúc Mazurka, những vũ khúc Ba Lan, những nhạc khúc ngẫu hứng đều có
nội dung vĩ đại, sâu sắc và đẹp như một bức tranh tình yêu chan hòa
ánh nắng...
Đêm 17 tháng mười năm 1848, Chopin qua đời, đôi bàn tay để trên bụng
nắm chặt chiếc cốc bạc đựng nắm đất Tổ quốc Ba Lan. Đó là chiếc cốc
bạc tinh xảo do một khán giả Ba Lan trao tặng Chopin trước khi lên
đường sang Paris, với lời nhắn nhủ: "Chopin thân yêu! Đựng trong chiếc
ly này là nắm đất Ba Lan Tổ quốc của chúng ta. Nhạc sĩ sắp đi xa, tôi
thay mặt nhân dân Warsaw tặng nhạc sĩ làm chút kỷ niệm".
Chopin đón nhận chiếc cốc, áp sát vào nơi trái tim đang đập rộn rã,
nước mắt rưng rưng: "Tổ quốc ơi! Tôi mãi mãi trung thành với người!
Tôi sẽ hiến thân cho người! Tôi sẽ mãi mãi dùng tiếng đàn để ca ngợi
người!".
Để vĩnh biệt Chopin, tại Medeleine, dàn nhạc giao hưởng và đội hợp
xướng của Nhạc việc Paris đã trình tấu bản "Cầu hồn" của Wolfgang
Amadeus Mozart
Trân Trọng
HongDucStamp
|
|